“Em về đây ươm mầm xanh cho Tổ Quốc
Khơi lên ánh lửa hồng xua tan bóng tối đêm đông
Em về đây âm vang trong lòng tiếng hát
Yêu người bao nhiêu em yêu nghề bấy nhiêu.”
Bài ca cô giáo trẻ
Câu hát ấy ngân vang như lời nhắn nhủ ý nghĩa về lòng yêu nghề, sự tận tâm, trách nhiệm của người giáo viên. Mỗi khi nghe lại giai điệu quen thuộc này, lòng tôi không khỏi bồi hồi, xúc động và nhớ về người em, người đồng nghiệp thân thiết, tâm huyết, sáng tạo với trái tim nhân ái, luôn mang đến sự ấm áp và năng lượng tích cực – cô giáo Đặng Thị Lan. Cô Lan là một trong những “Bông hoa đẹp nhất” trong vườn hoa “Người tốt, việc tốt” của trường Tiểu học Đoàn Khuê.
Ảnh chân dung cô giáo Đặng Thị Lan
Ước mơ đôi khi bắt đầu từ những điều giản dị nhất - từ những trang sách cũ, từ ánh mắt say mê của một đứa trẻ dõi theo bóng dáng người thầy trên bục giảng, để rồi lớn dần lên, trở thành khát vọng chạm đến tri thức và thắp sáng những tâm hồn. Từ thuở ấu thơ, cô Lan đã ôm ấp ước mơ được trở thành một người giáo viên được đứng trên bục giảng truyền đạt tri thức, được yêu thương và dìu dắt học trò của mình. Và khi ước mơ ấy trở thành hiện thực, cô đã dành trọn trái tim với nghề, để mang lại ánh sáng hy vọng cho biết bao học sinh. Gắn bó với các em học sinh lớp Bốn từ năm 2016 đến nay, cô Đặng Lan luôn xác định vị trí, vai trò của mình trước nhiệm vụ khó khăn, đòi hỏi lòng nhiệt tình, sự kiên nhẫn và cả những hi sinh của bản thân. Âm thầm và lặng lẽ, cô ngày đêm hăng say với công việc, tận tâm cống hiến sức lực, tuổi trẻ nhiệt huyết của mình cho sự nghiệp trồng người.
Cô giáo Đặng Lan cùng các con học sinh lớp 4A4 (Năm học 2024-2025)
Trong hành trình nuôi dạy con, người làm cha làm mẹ luôn mong tìm được những người thầy, người cô tận tâm, yêu thương và dạy dỗ con mình bằng cả trái tim. Với những phụ huynh đã từng gửi gắm con em cho cô giáo trẻ Đặng Lan, họ không chỉ tìm thấy một người thầy giỏi, mà còn tìm thấy một người mẹ hiền thứ hai của con mình. Cô không chỉ dạy kiến thức trong sách vở mà còn dạy cách làm người; không chỉ truyền đạt kiến thức mà còn ươm mầm yêu thương. Trong ánh mắt cô là sự dịu dàng, trong lời nói cô là sự bao dung, trong từng cử chỉ của cô là sự tận tụy không mỏi mệt. Mỗi ngày đến lớp, cô không chỉ mang theo những bài giảng, mà còn mang theo cả trái tim nồng ấm, sẵn sàng lắng nghe, thấu hiểu và che chở cho từng học trò. Trong mỗi tiết học, cô không chỉ giảng dạy mà còn khơi gợi ở học sinh sự tò mò, niềm say mê khám phá thế giới. Một cô giáo trẻ không chỉ mang đến kiến thức mà còn thổi bùng lên ngọn lửa đam mê học hỏi trong tâm hồn học trò. Cô không ngừng đổi mới phương pháp giảng dạy, giúp học sinh tiếp thu kiến thức một cách dễ dàng, hứng thú hơn. Cô khéo léo lồng ghép những câu chuyện về tình bạn, lòng nhân ái, sự trung thực để giúp các em không chỉ giỏi kiến thức mà còn biết sống tử tế. Mỗi bài học không đơn thuần là những con chữ khô khan, mà còn là những bài học làm người, giúp các em lớn lên với một tâm hồn đẹp. Nhờ vậy, việc học không còn là áp lực mà trở thành niềm vui, giúp các em thêm yêu quý mái trường và khao khát khám phá những chân trời tri thức mới. Giờ vui chơi cũng là lúc cô giúp học sinh học cách yêu thương và sẻ chia. Những trò chơi tập thể không chỉ mang lại tiếng cười mà còn dạy các em tinh thần đoàn kết, biết giúp đỡ lẫn nhau. Cô nhẹ nhàng hướng dẫn từng bạn biết quan tâm đến bạn bè, biết chơi đẹp và biết cách xử lý khi có mâu thuẫn. Trong những giờ bán trú, cô lại trở thành người mẹ thứ hai, chăm sóc các em từ bữa ăn đến giấc ngủ. Những câu chuyện trước mỗi giờ ngủ trưa của cô đã bồi dưỡng tâm hồn các con và rồi để mai này những học trò nhỏ ấy sẽ lớn lên với trí tuệ vững vàng và trái tim giàu lòng nhân ái. Cha mẹ học sinh luôn nhắc đến cô với niềm kính trọng và lòng biết ơn sâu sắc. Có nhiều phục huynh người từng xúc động viết lên lời chia sẻ:“ Cảm ơn cô đã yêu thương, dạy dỗ các con bằng trái tim của người mẹ. Cảm ơn cô đã kiên nhẫn khơi gợi niềm tin, trao cho con cơ hội để thể hiện mình. Biết ơn cô!”

Hình ảnh chia sẻ của phụ huynh lớp 4A4
Nói đến cô giáo Đặng Thị Lan - chúng tôi, những đồng nghiệp của cô nói ngay đến sự tận tâm, lòng nhiệt huyết và tình thương yêu học trò vô bờ bến. Tập thể sư phạm nhà trường luôn yêu mến và cảm phục cô, cha mẹ học sinh luôn yên tâm, tin tưởng gửi gắm con em mình. Cha mẹ những học sinh có hoàn cảnh khó khăn, cô là vòng tay ấm áp, là người âm thầm nâng đỡ, động viên để các em không phải bỏ lỡ ước mơ.
Với vai trò là giáo viên chủ nhiệm lớp Bốn, cô đóng không chỉ là người thầy mà còn là người mẹ, người bạn đồng hành cùng các con. Lớp Bốn là độ tuổi của những bước chuyển mình đầy thử thách, khi các con học sinh bắt đầu nhận thức sâu sắc hơn về thế giới xung quanh, hình thành cá tính riêng, thích thể hiện cái “tôi”, có những suy nghĩ độc lập nhưng vẫn mong muốn được yêu thương, thấu hiểu. Hành trình dìu dắt ấy chưa bao giờ là dễ dàng. Học trò lớp Bốn không còn răm rắp nghe theo lời thầy cô như những năm đầu Tiểu học. Các em có những suy nghĩ riêng, có lúc ương bướng, có lúc hiếu động quá mức… Có những ngày cô giáo phải trăn trở về một học trò lười học, một đứa trẻ cá biệt, một em nhỏ có hoàn cảnh khó khăn... Những điều ấy khiến cô không chỉ là người dạy dỗ mà còn là người quan sát, lắng nghe và tìm cách thấu hiểu từng em, để rồi kiên nhẫn dìu dắt, giúp các con dần trưởng thành. Tất cả những điều này cô Lan đã trải qua, đã thực hiện và đạt kết quả rất tốt.
Với cô Lan, niềm hạnh phúc không chỉ nằm ở những con số trên bảng điểm hay những tấm bằng khen, mà còn là được lặng lẽ chở che, nâng đỡ những tâm hồn bé nhỏ – những đứa trẻ mang trong mình những thiệt thòi, những nỗi buồn lặng lẽ mà đôi khi chính các em cũng chưa thể gọi tên. Qua bao năm tháng miệt mài với nghề, cô giáo vẫn luôn dành trọn trái tim cho những học sinh có hoàn cảnh khó khăn, để từng đôi mắt thơ ngây đều ánh lên niềm tin, để từng bước chân nhỏ bé trên hành trình tìm kiếm tri thức chưa bao giờ thấy mình cô đơn.
Trong nhiều lần gặp gỡ, trò chuyện cô Lan thường tâm sự về trường hợp học sinh có hoàn cảnh đặc biệt trong lớp. Năm học này, Lớp 4A4 trường Tiểu học Đoàn Khuê do cô Đặng Lan chủ nhiệm có hai học trò đặc biệt: Vân Anh – cô bé nhỏ nhắn với ánh mắt kiên cường và Quỳnh Anh – “bông hoa” dũng cảm đang chiến đấu với căn bệnh quái ác. Mỗi em mang một nỗi niềm riêng, nhưng đều khiến cô Lan day dứt, trăn trở.
Cô bé Nguyễn Vân Anh sinh ra trong một gia đình nghèo, gia đình đông con, cuốc sống rất khó khăn, vất vả. Bố mẹ của con làm nghề lao động tự do, ngày nào có việc thì mới có tiền, còn không, cả nhà lại phải chắt chiu từng bữa cơm đạm bạc. Bố của Vân Anh từng là trụ cột gia đình, nhưng mấy năm nay, sức khỏe ông yếu đi vì bệnh tật. Mọi gánh nặng đè lên đôi vai gầy guộc của mẹ em – người phụ nữ làm thuê đủ nghề để nuôi con. Là con thứ hai trong một gia đình đông anh chị em, Vân Anh sớm hiểu chuyện, biết giúp đỡ bố mẹ, nhường nhịn em nhỏ. Dù thiếu thốn, em chưa bao giờ than phiền hay buông xuôi. Mỗi ngày, Vân Anh đều vui vẻ đến lớp, đôi mắt ánh lên ước mơ về một tương lai tốt đẹp hơn. Trong ngày đầu tiên nhận lớp, cô Lan không khỏi xúc động khi nhìn thấy Vân Anh mặc lại chiếc áo đồng phục đã sờn cũ, đôi giày đã chật nhưng vẫn rạng rỡ nụ cười.. Sau khi nghe kể về hoàn cảnh của em, một chiều tan học, cô Lan quyết định đến nhà Vân Anh. Khi bước vào con hẻm nhỏ sâu hun hút, cô dừng lại trước một căn nhà nhỏ bé, mái tôn gỉ sét, những bức tường loang lổ dấu vết của thời gian. Nhìn qua ô cửa, cô thấy ba chị em Vân Anh lúi húi trong bếp, người nhặt rau, người nhóm lửa. Cô Lan nhìn cô học trò nhỏ mà lòng tràn đầy thương cảm. Qua cuộc gặp gỡ mẹ của Vân Anh – người phụ nữa gầy gò nhưng mạnh mẽ, cô Lan càng hiểu hơn về hoàn cảnh của cô học trò bé nhỏ. Ngay sau hôm đó, cô Lan chia sẻ về trường hợp của con với BGH nhà trường, các thầy cô giáo trong hội đồng Sư phạm để cùng giúp đỡ con. Dưới sự giúp đỡ của các thầy cô, Vân Anh được miễn toàn bộ các khoản đóng góp trong cả năm học từ tiền học, tiền nước, tiền ăn bán trú… Cô giáo chủ nhiệm hỗ trợ tiền học câu lạc bộ STEM, kĩ năng sống, tiền chăm sóc bán trú, đồ dùng sách vở cho Vân Anh ước tính hơn 4 triệu đồng/năm học. Những món quà đầu năm học nhanh chóng gửi tặng cho cô học trò nhỏ. Vân Anh sững người, ngạc nhiên, reo lên vui sướng. Vậy là con được an tâm đến trường học tập cùng các bạn.

Hình ảnh bạn Nguyễn Vân Anh trong ngày đầu tiên cô Đặng Lan đón lớp.
Thời gian đầu năm học lớp Bốn, Vân Anh thường không hoàn thành, vở ghi chép cũng nguệch ngoạc, thiếu sót, hay ngồi thẫn thờ, đôi mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Vì không ai nhắc nhở, không ai kèm cặp, việc học của em dần trở nên chểnh mảng. Nhận ra sự sa sút trong học tập của Vân Anh, cô Lan không khỏi trăn trở. Cô hiểu rằng, đằng sau ánh mắt thẫn thờ của em là những đêm dài mệt mỏi, những buổi chiều tất bật với việc nhà… Từ hôm đó, cô Lan lặng lẽ bên cạnh em nhiều hơn. Sau mỗi buổi học, cô ở lại hướng dẫn Vân Anh làm lại những phép tính sai, ôn lại những kiến thức bị bỏ quên… Mỗi lần cô học trò nhỏ tiến bộ hơn, cô Lan đều động viên khen thưởng để học trò tiếp tục cố gắng. Dần dần cứ thế từng phép toán bớt sai đi, trong ánh mắt Vân Anh dần ánh lên sự tự tin. Cuối học kì 1, mẹ Vân Anh cầm kết quả học tập của con gái trên tay không khỏi xúc động, tự hào về con gái. Chậm rãi lướt qua từng con chữ, từng con số, bà không khỏi sững sờ. Không còn những điểm thấp lè tè, không còn những lời phê nhắc nhở của cô giáo. Thay vào đó, là những con điểm tiến bộ rõ rệt, là những lời động viên đầy khích lệ. Hàng chữ đỏ nắn nót hiện lên trước mắt: “Vân Anh đã có sự cố gắng rất lớn trong học kỳ vừa qua. Con đã chăm chỉ, nỗ lực, tiến bộ từng ngày. Cô và các bạn tự hào về con, chúc con giữ mãi tinh thần học tập tích cực này nhé!” Mẹ Vân Anh bỗng nghẹn ngào. Bà không dám tin rằng cô con gái nhỏ ngày nào còn chật vật với từng bài toán, từng con chữ, giờ đây đã thực sự thay đổi. Đôi mắt chị đỏ hoe, nắm chặt tay cô Lan, nói: “Cảm ơn cô, xin được cảm ơn cô!...”

Cô Lan hướng dẫn cho Vân Anh ôn bài sau mỗi buổi học
Cô Lan luôn cố gắng đem niềm vui, niềm hạnh phúc đến các bạn nhỏ. Nhưng có lẽ khi nhắc đến những học sinh đặc biệt trong lớp, Trịnh Quỳnh Anh là trường hợp khiến cô Lan đau lòng nhất. Cô học trò nhỏ bé, xinh xắn, đa tài, luôn tràn đầy năng lượng tích cực, học tập tốt, sôi nổi tham gia các phong trào của trường, lớp…
Bạn Trịnh Quỳnh Anh tích cực tham gia các phong trào trường, lớp
Tưởng rằng mọi việc cứ đều đều trôi qua, thế nhưng một biến cố bất ngờ xảy đến với cô gái bé nhỏ - Quỳnh Anh. Đó là một buổi chiều tháng 2/2025, Chị Tú Anh – mẹ của Quỳnh Anh gọi điện thoại cho cô Lan khóc nấc lên: “Cô ơi, cô Lan ơi… Con Quỳnh Anh đi khám chẩn đoán bị ung thư xương cô ạ…. Xin phép cô cho con nghỉ học ngày mai để nhập viện”. Nghe tin này, cô Lan như chết lặng. Cô không thể tin rằng cô học trò đầy sức sống của mình giờ đây lại phải gánh chịu nỗi đau đớn đến vậy. Mấy hôm đầu khi nhận tin con gái mắc ung thư xương, bố mẹ Quỳnh Anh như sụp đổ. Cả thế giới trước mắt họ bỗng chốc tối sầm lại. Họ không tin vào tai mình rằng cô con gái bé bỏng, khỏe mạnh, luôn tràn đầy năng lượng của họ lại phải đối mặt với căn bệnh quái ác này. Những ngày đầu, họ hoảng loạn, rơi vào tuyệt vọng. Bố em lặng lẽ ngồi hàng giờ bên giường bệnh, mẹ em thì khóc cạn nước mắt, chẳng thiết ăn uống, ngày đêm chỉ biết ôm con vào lòng mà nghẹn ngào. Cô luôn hiểu rằng với một người làm cha, làm mẹ, chẳng có nỗi đau nào lớn hơn việc nhìn con mình chịu bệnh tật hành hạ. Nhưng cô cũng biết rằng lúc này, điều mà Quỳnh Anh cần nhất chính là sự kiên cường của họ. Gia đình Quỳnh Anh cần hơn hết thảy một điểm tựa tinh thần, một nguồn động viên để có thể vững vàng đối mặt với thử thách. Cô tìm đến gặp gỡ, nói chuyện với bố mẹ, nghẹn ngào nói “Quỳnh Anh chưa bao giờ thôi hy vọng. Bố mẹ là điểm tựa tinh thần của con, nếu bố mẹ gục ngã thì con lấy đâu tinh thần chiến đấu bệnh tật. Xung quanh còn bao nhiêu người yêu quý con, mọi người sẽ cùng với con vượt qua thử thách này”. Những lời nói chân thành ấy như một ngọn lửa nhỏ thắp sáng lên trong lòng họ. Mẹ Quỳnh Anh gạt đi nước mắt, gật đầu. Bố em khẽ thở dài một hơi, như trút bớt gánh nặng trong lòng. Bố mẹ phải vững tinh thần chiến đấu vì cô con gái bé nhỏ nhưng kiên cường.

Bạn Trịnh Quỳnh Anh điều trị bệnh tại bệnh viện Nhi Trung ương
Những hôm sau, cô Lan và bố mẹ của Quỳnh Anh liên tục trao đổi thông tin. Cô Lan nhờ hỗ trợ của các phụ huynh từng dạy để giúp đỡ phụ huynh học sinh hoàn thành nhanh nhất thủ tục chuyển viện, liên hệ các bác sĩ nơi Quỳnh Anh chữa bệnh Nhi TW, Xanh - pôn để hỗ trợ bố mẹ tốt nhất, yên tâm, tin tưởng khám chữa bệnh cho con. Hành trình chiến đấu của con còn dài và phức tạp kéo dài khoảng 8 tháng gồm các bước: hóa trị trước phẫu thuật (8-10 đợt kéo dài khoảng 3 tháng). Khi con đáp ứng thuốc tốt thì sẽ được phẫu thuật loại bỏ khối u trong xương rồi tiếp tục hóa trị sau phẫu thuật (khoảng 6-10 đợt). Cô bé Quỳnh Anh đã điều trị đợt hóa chất đầu tiên, những ngày con nằm dài trên giường bệnh vì đau đớn, mệt mỏi. Con đau đầu, toàn thân đau nhức, nôn nhiều và gần như chỉ ăn được một chút cháo. Vài ngày bị thuốc “hành”, Quỳnh Anh gầy đi trông thấy. Đợt hóa trị đầu tiên cũng lấy đi mái tóc mềm mại của con, nụ cười cũng dần ít đi. Con không muốn gặp mọi người, chỉ trốn trong góc phòng lầm lũi một mình. Những cuộc trò chuyện trực tiếp ngày càng trở nên khó khăn hơn… Không muốn Quỳnh Anh cảm thấy cô đơn, cô Lan quyết định dùng một cách khác để luôn ở bên em - những lá thư và những đoạn ghi âm kể về chuyện trường, chuyện lớp về những trò đùa ngốc nghếch của các bạn, về mái trường Đoàn Khuê những ngày rực rỡ nắng vàng. Cô kể cho Quỳnh Anh nghe về những bài giảng mới, về những tiết học mà em bỏ lỡ, nhưng luôn kèm theo lời hứa: “Con nhanh khỏe rồi cùng học với cô nhé”. Bên cạnh những lá thư, cô còn tự mình ghi âm những lời động viên của các bạn, rồi nhờ mẹ em mở cho cô bé nghe mỗi tối trước khi ngủ. Cô bé cảm nhận được tình yêu thương, dần tự tin hơn chia sẻ lại với cô và các bạn.

Quỳnh Anh sau đợt hóa trị đầu tiên
Trong một lần hiếm hoi có thể ngồi dậy lâu hơn, Quỳnh Anh được mẹ giúp gọi điện trò chuyện với cô Lan. Giọng em vẫn yếu, nhưng trong đôi mắt sáng long lanh ấy, cô Lan nhận ra một điều gì đó thật tha thiết. Sau vài câu hỏi thăm, em chợt khẽ nói, giọng lẫn chút tiếc nuối: Con buồn lắm vì không được đến trường, vì bài học cứ bỏ dở. Con chỉ ước có thể hoàn thành chương trình lớp 4 như các bạn…" Những lời nói ấy khiến tim cô Lan thắt lại. Cô biết Quỳnh Anh yêu học tập, yêu những buổi đến trường, yêu từng con chữ. Nhưng căn bệnh đã tước đi cơ hội đó của em. Cô xót xa khi nghĩ đến hình ảnh cô bé ngồi trên giường bệnh, lặng lẽ nhìn qua ô cửa sổ, tưởng tượng về lớp học thân quen mà mình không thể đến. Cô Lan nén xúc động, dịu dàng nói hứa sẽ giúp con học tập dù con đang ở đâu.
Từ hôm đó, cô Lan bắt đầu chuẩn bị tài liệu phù hợp để giúp em học từ xa. Cô soạn bài giảng thành những đoạn ghi âm ngắn, giải thích thật dễ hiểu rồi nhờ mẹ em mở cho em nghe dần. Cô còn nhờ các bạn trong lớp cùng tham gia gửi bài tập lên padlet của lớp để chia sẻ với Quỳnh Anh. Mỗi lần nhận được tài liệu từ cô, Quỳnh Anh lại háo hức như được cầm trên tay một kho báu quý giá. Dù sức khỏe không ổn định, dù đôi khi cơn mệt kéo đến khiến em chẳng thể tập trung lâu, nhưng em vẫn kiên trì. Em cố gắng viết từng dòng chữ, cố gắng làm bài tập dù chỉ được một ít mỗi ngày. Vì em biết, cô Lan và các bạn vẫn luôn ở bên em, vẫn đang chờ ngày em trở lại lớp học thân yêu. Nhìn cô học trò nhỏ vui cười có niềm tin chiến đấu với bệnh tật cô Lan nhận ra rằng, điều quý giá nhất không chỉ là những món quà vật chất mà chính là tình người, là lòng nhân ái đã giúp các em mạnh mẽ hơn, vững tin hơn.
Trong hành trình điều trị dài đầy thử thách của Quỳnh Anh, cô Lan không chỉ là người giáo viên tận tụy mà còn là cầu nối yêu thương giữa em và mọi người. Cô hiểu rằng, để Quỳnh Anh có thể mạnh mẽ bước tiếp, em cần một hậu phương vững chắc không chỉ từ gia đình mà còn từ thầy cô, bạn bè và cả những người luôn dõi theo, quan tâm em. Không muốn làm tổn thương bố mẹ Quỳnh Anh khi nhắc đến bệnh tình của con gái, cô Lan lựa lời chia sẻ một cách tế nhị với Ban giám hiệu và các thầy cô trong trường. Cô không kể về nỗi đau, về những ngày hóa trị mệt mỏi, mà nhấn mạnh vào tinh thần kiên cường của cô bé: "Quỳnh Anh không chỉ là một học sinh giỏi mà còn là một chiến binh nhỏ bé nhưng mạnh mẽ. Con đang chiến đấu mỗi ngày với bệnh tật, thầy cô hãy cùng giúp con có thêm động lực." Cô nhẹ nhàng vận động sự giúp đỡ từ nhà trường, từ phụ huynh và học sinh nhưng không biến câu chuyện thành lòng thương hại. Cô muốn mọi người nhìn Quỳnh Anh bằng ánh mắt trân trọng, tự hào chứ không phải xót xa. Những món quà nhỏ, những lá thư động viên được gửi đến cô bé, nhưng tất cả đều được trao đi bằng sự chân thành và yêu thương, không hề gợi lên cảm giác em là một "đứa trẻ đáng thương". Ở lớp học, khi các bạn thắc mắc vì sao Quỳnh Anh nghỉ học quá lâu, cô Lan không giấu giếm nhưng cũng không khiến các em lo lắng quá nhiều. Cô dịu dàng nói: "Quỳnh Anh của chúng ta đang có một nhiệm vụ rất quan trọng - đó là chiến đấu để trở nên khỏe mạnh hơn. Bạn ấy vẫn luôn nhớ lớp, nhớ thầy cô và các bạn, và chắc chắn bạn ấy sẽ rất vui khi biết rằng mọi người vẫn luôn chờ bạn ấy trở về”. Nghe cô nói vậy, các bạn trong lớp không còn buồn bã mà thay vào đó là sự ngưỡng mộ: "Quỳnh Anh dũng cảm quá!", "Mình cũng muốn gửi thư động viên bạn!", "Bạn ấy là một chiến binh, mình tin bạn ấy sẽ chiến thắng!"
Tình yêu thương không chỉ dừng lại ở những lời nói, mà còn lan tỏa thành hành động. Các bạn trong lớp thay nhau vẽ tranh, viết thư, thu âm những lời động viên để gửi đến Quỳnh Anh. Từng món quà nhỏ bé nhưng chứa đựng biết bao tình cảm. Khi mẹ Quỳnh Anh mang đến bệnh viện những tấm thiệp rực rỡ sắc màu, những dòng chữ ngây ngô nhưng đầy yêu thương từ bạn bè, Quỳnh Anh đã khóc. Nhưng lần này, đó không phải là những giọt nước mắt của nỗi đau mà là của niềm hạnh phúc. Em biết rằng mình không hề đơn độc. Và dù hành trình phía trước vẫn còn nhiều thử thách, nhưng em sẽ không bao giờ ngừng cố gắng, vì em có những người luôn tin tưởng, chờ đợi em quay trở lại.
Với bản tính kiên nhẫn, cần cù, luôn hòa nhã với mọi người, hết lòng vì học sinh thân yêu, cô Đặng Lan luôn được đồng nghiệp quý mến, cha mẹ học sinh tin yêu. Trường hợp học sinh Vân Anh và Quỳnh Anh chỉ là một trong số những học sinh có hoàn cảnh đặc biệt mà cô Lan đã giúp đỡ… Cha mẹ những học sinh có hoàn cảnh đặc biệt đã được cô Lan dìu dắt, giúp đỡ luôn kính trọng và biết ơn cô.
Cô Lan ân cần hướng dẫn học sinh làm bài
Cô Đặng Lan là một cô giáo trẻ gương mẫu, luôn chấp hành tốt các chủ trương, đường lối, Nghị quyết, Chỉ thị,… của Đảng, chính sách Pháp luật của Nhà nước, quy định của ngành, của địa phương, nội quy của nhà trường; tích cực tự học tập, rèn luyện nâng cao nhận thức về chính trị; có phẩm chất đạo đức trong sáng, lối sống giản dị. Cô luôn là tấm gương đi đầu trong mọi công tác, có tinh thần trách nhiệm cao trong công việc. Cô luôn cùng đồng nghiệp tìm tòi, sáng tạo những phương pháp dạy học tích cực. Với sự nhiệt huyết và ngọn lửa đam mê, cô luôn hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ được giao.
Dưới sự dìu dắt tận tâm của cô Lan, lớp học không chỉ là nơi tràn đầy yêu thương mà còn là cái nôi nuôi dưỡng những tài năng. Bằng sự tận tụy và lòng yêu nghề, cô đã truyền cảm hứng để mỗi học sinh không ngừng cố gắng vươn lên, khám phá năng lực của chính mình. Nhiều học trò của cô đã đạt được những thành tích xuất sắc trong các cuộc thi chính thống và sân chơi trí tuệ uy tín. Từ các kỳ thi Toán học quốc tế, Khoa học quốc tế, Trạng Nguyên Tiếng Việt, Vyolympic… các em đều gặt hái được những kết quả đáng tự hào. Mỗi tấm huy chương, mỗi giải thưởng không chỉ là thành quả của sự nỗ lực mà còn là minh chứng cho phương pháp giảng dạy tận tâm của cô Lan. Điều đáng quý nhất là cô không bao giờ tạo á lực thành tích mà luôn khuyến khích học trò phát triển tự nhiên theo khả năng và đam mê của mình. Cô tin rằng mỗi học sinh đều có một thế mạnh riêng, điều quan trọng là giúp các em nhận ra và phát huy tốt nhất tiềm năng ấy. Chính nhờ điều đó mà lớp học của cô Lan không chỉ có những học sinh xuất sắc về học thuật mà còn có những bạn nhỏ tự tin, bản lĩnh trong mọi sân chơi trí tuệ.


Một số kết quả của học sinh lớp cô Đặng Lan đạt được trong năm học 2024-2025
Trở về với tổ ấm hạnh phúc, cô Lan là người con hiếu thảo, người vợ hiền, người mẹ đảm đang, tháo vát. Có những lúc gặp biến cố về sức khỏe, cô vẫn luôn lạc quan, kiên trì và hoàn thành tốt mọi việc được giao. Không chỉ là một giáo viên tận tâm, cô Lan còn là người luôn trăn trở về sự nghiệp giáo dục, không ngừng học hỏi để hoàn thiện bản thân. Nhiều lần chia sẻ với đồng nghiệp và học trò, cô nhắc đến người truyền cảm hứng lớn nhất trong cuộc đời mình chính là mẹ cô - bà Nguyễn Thị Kim, một cô giáo mẫu mực đã dành trọn đời cho sự nghiệp trồng người. Chính tấm gương của mẹ đã nuôi dưỡng trong cô niềm đam mê với nghề giáo, hun đúc lòng yêu thương học trò và khát khao đem đến những điều tốt đẹp nhất cho các em. Tấm gương từ mẹ không chỉ giúp cô Lan vững bước trên con đường sự nghiệp mà còn trở thành động lực để cô không ngừng cố gắng. Cô tin rằng, mỗi giáo viên đều có thể tạo nên sự thay đổi tích cực nếu mang trong mình một trái tim nhiệt huyết, như chính mẹ cô đã làm suốt những năm tháng đứng trên bục giảng. Lắng nghe cô tâm sự, khoé mắt tôi cay cay vì cảm phục cô Lan – người luôn nỗ lực, kiên trì, không bao giờ bỏ cuộc trước khó khăn thử thách. Gia đình cô luôn là “Gia đình văn hóa tiêu biểu” của phường Việt Hưng.

Gia đình nhỏ đầm ấm, hạnh phúc của cô Đặng Lan
“ Mỗi người tốt, mỗi việc tốt là một bông hoa đẹp, cả một dân tộc ta là một rừng hoa đẹp...”. Vâng theo lời Bác dạy, mỗi cán bộ - giáo viên - nhân viên trường Tiểu học Đoàn Khuê đều ra sức phấn đấu để trở thành “tấm gương đạo đức, tự học và sáng tạo”. Cô Đặng Thị Lan vừa là người đồng nghiệp, vừa là tấm gương về đạo đức, trách nhiệm, tận tâm, hết lòng vì sự nghiệp giáo dục để chúng tôi noi theo. Cảm ơn “người chiến sĩ văn hoá” đã đang cống hiến hết sức mình cho các con thân yêu. Được làm việc cùng cô quả thực là niềm hạnh phúc với tôi. Xin chúc cô giáo giàu lòng nhân ái luôn vững bước trên con đường sự nghiệp trồng người đầy chông gai nhưng rất đỗi tự hào. Chúc “vườn hoa việc tốt” Tiểu học Đoàn Khuê ngày càng ngát hương, khoe sắc.